Ma trận Sợ Hãi và Chân trời Tự Do
- Just a writer
- Apr 25
- 4 min read

Đây chỉ là một vài suy ngẫm cá nhân mình, có thể không đúng với số đông. Nên nếu bạn không tìm thấy mình trong đây, không sao cả! Cảm ơn vì bạn đã đọc.
Chúng ta chào đời trong một thế giới được kiến tạo bởi những hệ thống mà bề ngoài tưởng chừng như vì con người: giáo dục, y tế, tín ngưỡng, cộng đồng, thậm chí cả định nghĩa về sự "đầy đủ".
Nhưng rồi, chẳng hay từ lúc nào, những hệ thống ấy dần trở thành những mê cung giăng mắc nỗi sợ. Chúng ta lớn lên trong đó, hít thở bầu không khí ấy mỗi ngày, nên có lẽ sự trói buộc này đã trở nên quá quen thuộc.
Giáo dục, lẽ ra phải là hành trình khai phá tri thức, mở rộng tầm mắt, thấu hiểu bản thân và sự màu nhiệm của Đấng Sáng Tạo. Thế nhưng, nó lại nghiễm nhiên trở thành một cuộc đua khắc nghiệt, nơi điểm số và thành tích nghiệt ngã định đoạt giá trị một con người. Những đứa trẻ với tâm hồn non nớt lớn lên mang trong mình nỗi sợ hãi thường trực về nỗi sợ "không đủ giỏi".
Y tế, vốn dĩ phải đưa đến một lỗi sống khỏe mạnh, an yên và bền vững. Nhưng không ít người lại phải oằn mình kiếm sống, tích cóp phòng thân trước những rủi ro bệnh tật, sống cả đời trong bóng ma của ốm đau hơn là học cách trân trọng và tận hưởng một cuộc sống khỏe mạnh, trọn vẹn.
Niềm tin tâm linh, đáng lẽ là con đường dẫn lối đến bình an nội tại, sự bao dung và tự do tâm hồn đích thực, tìm biết được ý nghĩa của bản thân trên đời này và tình yêu đích thực từ Đấng Sáng Tạo. Nhưng đâu đó, nó lại biến thành gánh nặng của những lễ nghi, chuẩn mực đạo đức khắt khe, khiến con người ta day dứt lo âu vì cảm giác mình chưa đủ thánh thiện, hay mình có đang làm sai điều gì khiến mình bị trừng phạt hay không.
Xã hội và cộng đồng, lẽ ra phải là nơi mỗi cá nhân tìm thấy sự chấp nhận trong vẻ đẹp độc đáo mà Đấng Sáng Tạo ban tặng. Nhưng trớ trêu thay, xã hội lại có xu hướng đề cao sự đồng nhất, và dễ dàng phản ứng với những khác biệt. Chúng ta dần học cách sống "vừa mắt" người khác, đánh mất đi sự chân thật của chính mình.
Và sự đủ đầy, vốn là một trạng thái tâm hồn bình lặng và lòng biết ơn trào dâng trong từng hơi thở. Thế nhưng, nó lại bị đánh tráo thành một thước đo vật chất hữu hình: nhà cửa, xe cộ, tài khoản ngân hàng, địa vị xã hội. Chúng ta mải miết đuổi theo ảo ảnh của "nhiều hơn" mà chẳng bao giờ cảm thấy đủ, bởi lẽ chúng ta đã quên mất rằng sự đủ đầy thực sự không đến từ những thứ bên ngoài, mà nảy sinh từ một tâm hồn được chữa lành và thỏa mãn.
Chúng ta ngỡ mình đang sống tự do.
Nhưng thực tế, biết bao hành động của chúng ta lại bị chi phối bởi nỗi sợ hãi vô hình.
Sợ tụt hậu.
Sợ túng thiếu.
Sợ bị phán xét.
Sợ cô độc, không được yêu thương.
Sợ lạc lối, không được cứu.
Sợ cả việc dám sống là chính mình.
Nhưng ở phía cuối đường hầm, vẫn còn một chân trời tự do.
Nơi mà học tập là sự khai sáng trong ân phúc và hạnh phúc, không còn gánh nặng áp lực.
Nơi mà y tế là sự hiểu biết sâu sắc về cơ thể, tâm trí và sự sáng tạo màu nhiệm của Đấng Sáng Tạo, không phải nỗi ám ảnh thường trực về bệnh tật.
Nơi mà đức tin là trải nghiệm và sẻ chia tình yêu thương vô điều kiện và niềm tin tuyệt đối vào tình yêu ấy, không phải những cảm giác tội lỗi, hay mặc cảm bản thân.
Nơi mà cộng đồng trân trọng sự đa dạng như những đóa hoa rực rỡ, không cố gắng uốn nắn tất cả về một khuôn mẫu vì biết rằng tất cả đều đến từ sự sáng tạo hoàn hảo của Đấng Sáng Tạo.
Và nơi mà đủ đầy là sự biết dừng lại đúng lúc, trân quý những gì đang có, sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc hiện tại, và hiện diện trong mối quan hệ với Đấng Yêu Thương Chân Thật Và Trọn Vẹn
Tự do đích thực không phải là việc "muốn gì làm nấy" - những ước muốn đã bị thế gian này tạo nên, mà là trạng thái "không còn bị những nỗi sợ hãi vô hình điều khiển".
Và để chạm đến chân trời ấy, đôi khi, chúng ta cần một khoảnh khắc thức tỉnh khỏi ma trận này.
Hãy sống không vì nỗi sợ, mà bằng sự dẫn dắt của tình yêu và chân lý.
Tất cả đến từ Lời (chân lý) của Ngài - Đấng Sáng Tạo giàu yêu thương và chân thật. Hãy để Ngài dẫn bạn thoát khỏi ma trận này đến với chân trời tự do, tự do trong tình yêu và sự sáng tạo của Ngài.
